Làm thế nào để MU có thể áp đặt sự thống trị trong một thời gian dài và trực tiếp đẩy Liverpool sâu vào sự lãng quên? Có rất nhiều lý do, và một trong số đó là tính chuyên nghiệp để đội bóng luôn quan trọng hơn tất thảy. Khi khoác lên mình chiếc áo đỏ, các cầu thủ chơi vì màu áo đó, không phải để tô điểm thành tích cá nhân.
Minh chứng cho điều đó là mối quan hệ giữa Teddy Sheringham và Andy Cole. Bạn không thể tưởng tượng sự thù ghét giữa họ, đến mức Cole từng tuyên bố, thà ngồi uống trà với Neil Ruddock, người khiến anh bị gãy chân năm 1996, còn hơn nói chuyện với Sheringham. Và Sheringham thì nói, “ở đội bóng có một số kẻ mà bạn ghét cay ghét đắng và không bao giờ muốn ngồi cạnh”.
Nguồn cơn là năm 1995, Cole chuẩn bị được vào sân, lần đầu ra mắt tuyển Anh. “Thời khắc đã đến và Sheringham đang bước ra. Tôi mong đợi một cái bắt tay và lời chúc may mắn từ anh ta. Nhưng Chúa ơi, gã phớt lờ tôi. Tôi choáng váng, cảm thấy bị bẽ mặt trước 60.000 khán giả ở Wembley. Xấu hổ và nhục nhã, tôi chỉ muốn độn thổ. Kể từ đó tôi ghê tởm anh ta”, Cole kể lại vào năm 2010.
Sau này, đúng là oan gia ngõ hẹp, Sheringham chuyển đến MU và cả hai có 4 năm chơi bóng cùng nhau. Lần duy nhất họ trao đổi với nhau là ở trận giao hữu trước mùa giải 1997/98 tại Milan, chỉ vài ngày sau khi Sheringham ký hợp đồng.
“Tôi đang chạy thì nghe thấy hắn lảm nhảm gì đó trên đường pitch”, Cole nhớ lại, “Tôi không thèm quan tâm. Gã nói, tôi chỉ muốn giúp cậu. Tôi nói, tao đếch cần, đừng làm chuyện vô nghĩa”.
Vì mối thù địch này, đương nhiên họ chẳng muốn đá cặp với nhau. Và nếu có, kiểu gì cũng xung đột. Cuối cùng sau một trận đấu mà cả hai cãi vã ỏm tỏi trong đường hầm, Sir Alex Ferguson gọi họ vào văn phòng, mắng chửi một hồi rồi lạnh lùng tuyên bố: Hoặc phối hợp với nhau cho ngon lành, hoặc cả hai cuốn xéo.
Họ thay đổi gần như ngay lập tức. Bỏ qua chuyện cá nhân, Sheringham và Cole trở thành cặp tiền đạo hoàn hảo. Tổng cộng 4.581 phút chơi cùng nhau, cả hai ghi được 54 bàn thắng. Bình quân, sau mỗi 84,8 phút đá cặp, họ ghi được 1 bàn. Bộ đôi này cũng vui vẻ ăn mừng sau mỗi pha lập công, để nếu chỉ xem lại các bức ảnh giai đoạn đó, không ai nghĩ rằng hai người ghét nhau đến mức hắt nước đổ đi.
Bây giờ hãy nói về Liverpool. Đội bóng của Juergen Klopp đang sở hữu hai chân sút cự phách, cũng là hai trong ba Vua phá lưới Premier League 2018/19, Mohamed Salah và Sadio Mane. Tương lai The Kop được đặt cả vào họ.
Trái ngược với cặp đôi Sheringham và Cole, Salah và Mane luôn khẳng định họ là những người bạn tốt nhất của nhau. Không có thù hằn hay xung đột nào giữa họ.
Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại. Tất cả đã thấy Salah điên tiết vì Mane không chuyền cho mình (như trận gặp Tottenham mùa trước), và Mane cũng bốc hỏa khi Salah tỏ ra tham lam (trận đấu với Burnley mùa này).
Thống kê cũng bóc mẽ sự lạnh nhạt của cả hai, khi 8 trận Premier League đã qua, Salah chỉ chuyền cho Mane 12 lần và nhận lại 14 đường chuyền từ Mane. Salah cũng chưa từng tạo cơ hội hay kiến tạo cho Mane, trong khi Mane chỉ cung cấp cho Salah 4 cơ hội và không một pha kiến tạo.
Sự ích kỷ của cả hai không ít lần đẩy Liverpool vào thế khó, còn Klopp giậm chân la hét ngoài đường biên. Trong một lần sự bực tức lên đỉnh điểm, HLV người Đức nói rằng không thể chấp nổi khi điều này diễn ra quá thường xuyên.
Với sức mạnh vượt trội và cả sự may mắn đang có, Liverpool hoàn toàn có thể đánh bại MU ngay tại Old Trafford. Nhưng để chiến thắng cả cuộc chiến, qua đó đăng quang lần đầu tiên trong kỷ nguyên Premier League, Klopp nên học hỏi MU, từ cách họ dàn xếp mối xung đột trong nội bộ đến việc khiến các cầu thủ từ bỏ lợi ích cá nhân và chiến đấu vì vinh quang tập thể.